NAM PHAM HOMESTAY – GIỮ LẠI NHỮNG ĐIỀU KHÔNG CẦN PHẢI GIẢ VỜ
Có một sự thật buồn cười: giữa một thế giới mà người ta cố gắng làm mọi thứ giống thật – từ gỗ giả gỗ đến đá giả đá, thậm chí cả cảm xúc cũng có thể được “giả lập” bằng vài hiệu ứng đèn vàng và bản nhạc chill… thì có một nơi, vẫn kiên trì lựa chọn sự thật. Không màu mè. Không giả vờ. Không cần phải tỏ ra "chữa lành" để làm vừa lòng thị trường.
Nơi đó là NAM PHAM HOMESTAY.
Chúng tôi gọi nó là một “homestay”, nhưng kỳ thực, nó gần hơn với một cảm giác – cảm giác khi ta bước chân vào một không gian khiến mình thôi không cần gồng nữa.
Không ai ở đây đổ sơn giả bê tông. Những bức tường mang vết thô ráp đúng như cách vôi vữa và thời gian đã đặt tay lên đó. Không ai ở đây ốp tấm nhựa in vân gỗ để làm sang. Mà là gỗ thật – nứt theo mùa, thơm theo nắng, âm trầm theo gió biển. Trần tre, mái ngói, tay vịn bằng đá thô – tất cả đều mang những lằn ranh mộc mạc, như một lời từ chối nhẹ nhàng với sự giả tạo đang dần trở thành xu hướng.
Ở NAM PHAM HOMESTAY, cái đẹp không nằm ở sự hoàn hảo. Nó nằm ở sự thật.
Cái thật của gió biển, của lá cọ, của mái ngói cũ lấm mưa và ánh sáng đi xuyên qua những vòm cong buổi chiều muộn. Cái thật của một chiếc ghế không cần đồng bộ với bàn, của một căn phòng mà ánh sáng không luôn “perfect” nhưng đủ để nhìn rõ bản thân mình trong gương mỗi sáng – không hiệu ứng, không filter.
Có người từng hỏi: tại sao không làm mọi thứ mới hơn, bóng bẩy hơn, hiện đại hơn?
Chúng tôi nói: vì nơi này không dành cho sự trình diễn.
NAM PHAM HOMESTAY không phải để chụp hình cho đẹp, không phải để khoe mẽ sự hiểu biết về thiết kế hay đăng lên mạng xã hội rồi đi tiếp. Nó được tạo ra để ở lại. Trong lòng người. Trong trí nhớ. Trong thớ gỗ, từng góc tường, và trong những khoảng lặng rất riêng mà đôi khi chỉ có ta và chính mình.
Chúng tôi biết, không phải ai cũng cần một nơi như thế. Nhưng chúng tôi tin, có những người, đã đi qua đủ những “chốn trú ẩn nhân tạo” mới hiểu rằng, điều làm người ta an yên không phải là ánh sáng đẹp hay decor theo trend, mà là sự chân thành đến từ từng lựa chọn vật liệu, từng độ dày của vữa, từng nhịp thở của kiến trúc và thiên nhiên hòa cùng nhau.
Và khi sự chân thành được đặt đúng chỗ – nó không còn là xu hướng, không còn là tuyên ngôn thiết kế. Nó trở thành sự sống.