Ai trong chúng ta cũng từng mơ mộng có một túp lều nhỏ.
Bạn còn nhớ lần cuối cùng mình nằm dưới tán cây và ngước nhìn bầu trời là khi nào không?
Có thể là khi còn nhỏ, trong sân nhà bà ngoại, tay cầm que kem ăn dở, mắt nhìn qua kẽ lá mà tưởng tượng đủ thứ chuyện kỳ diệu. Cũng có thể là trong một buổi cắm trại giữa thiên nhiên, khi chiếc lều tạm bợ bỗng trở thành nơi trú ẩn an toàn giữa tiếng gió, tiếng côn trùng và tiếng sáo diều yên ả. Hoặc đơn giản, có thể là một ngày rất xa rồi, bạn đã từng mơ về một căn chòi lá nhỏ, nơi có thể trốn cả thế giới, nơi chỉ thuộc về riêng mình.
Giấc mơ ấy tưởng là nhỏ bé, nhưng lại là thứ gợi nhắc rất nhiều về bản chất của con người: cần một nơi để trở về, để lặng lại, để sống thật với chính mình.
Và ở Milimet Vuông, chúng mình tin rằng: kiến trúc nên bắt đầu từ những giấc mơ nhỏ ấy, chứ không bắt đầu từ vật liệu, từ hình khối hay bất kỳ xu hướng nào. Kiến trúc, đối với chúng mình, là cách để giữ lại những cảm xúc sâu sắc nhất, chân thật nhất, đôi khi chỉ cần gợi lên là tim đã xuyến xao.
Kiến trúc không phải cuộc thi phô diễn
Ngày nay, thật dễ để thấy những “mặt tiền triệu view” tràn ngập trên mạng xã hội. Nhà cửa được xây để “lên hình đẹp”, để “bắt trend”, để khoe độ chịu chơi, hoặc để thể hiện trình độ thiết kế. Dần dần, kiến trúc bị hiểu nhầm thành một cuộc thi hình thức: ai táo bạo hơn, ai ấn tượng hơn, ai dùng vật liệu đắt tiền hơn.
Nhưng chúng mình nghĩ khác.
Kiến trúc không nên là thứ để phô trương sự giàu có của chủ nhà, hay trình diễn kỹ năng vẽ vời của kiến trúc sư. Kiến trúc nên là một nơi chốn để con người được sống đúng với mình, không căng thẳng, không gồng mình, không cần phải vừa ở vừa diễn.
Nó nên là lớp vỏ bọc ôm lấy tâm hồn người sống bên trong, trong những buổi tối cô đơn, những buổi sáng thong dong với ấm trà, những buổi chiều mưa nằm yên nghe thời gian trôi. Kiến trúc nên giúp con người được là chính mình, trong trẻo nhất, mộc mạc nhất, và đủ đầy nhất.
Một căn nhà không phô diễn, chỉ lặng lẽ chạm vào cảm xúc
Căn nhà này bạn có thể gọi là homestay, hay gọi là “một công trình kiến trúc độc đáo”. Nhưng với chúng mình, đây đơn giản là một nơi để trốn và cảm nhận.
Chúng mình không để căn nhà kể lể về chi tiết kỹ thuật, không tập trung vào công năng hay chi phí vật liệu. Thay vào đó, chúng mình để căn nhà thì thầm những điều không nhìn thấy bằng mắt nhưng cảm nhận được bằng tim.
Như bức tường cong, chẳng cần uốn lượn cầu kỳ để gây ấn tượng, chỉ đơn giản là mềm đi một cuộc đời quá nhiều góc cạnh. Giữa thế giới đang trở nên quá vuông vức, thẳng thớm và rập khuôn, một đường cong bỗng trở thành lời thủ thỉ dịu dàng, như một cái ôm không lời, một sự vỗ về mà bạn không ngờ mình cần đến vậy.
Hay như ánh sáng từ những khung cửa vòm, không vẽ vời cong vòm để chụp hình cho đẹp, mà để gợi nhớ. Gợi nhớ về những buổi trưa hè thời thơ ấu, khi ánh nắng len qua mái tôn, chiếu lên chiếc giường tre. Gợi lại mùi nắng gắt, tiếng ve râm ran, tiếng mẹ gọi từ dưới bếp. Đó là ánh sáng của ký ức, thứ ánh sáng không cần công nghệ chỉnh màu, vì nó đã đủ đẹp từ trong lòng người.
Và cả cái sân với ngôi nhà gỗ trên cây này không phải vì “concept lạ” hay chiêu trò thiết kế, mà chỉ vì ai cũng từng mơ về một cái cây thật to để leo trèo, một chỗ trốn nhỏ xíu của riêng mình. Một thế giới riêng nơi không ai làm phiền, nơi trí tưởng tượng có thể bay xa. Dù lớn lên, không nhớ rõ đã từng leo lên bao nhiêu lần, nhưng cảm giác ấy sự tự do, tò mò, phiêu lưu và thuần khiết vẫn còn đó, chỉ cần một không gian đủ chân thật để đánh thức nó.
Màu xanh không đến từ bảng màu, mà đến từ cảm giác
Căn nhà này khoác lên mình một màu xanh rất lạ. Không nằm trong bất kỳ bảng màu sơn thương mại nào, cũng không phải màu “hot trend” của năm. Nhưng bạn sẽ hiểu khi bước vào: đây là màu của khoảng trời nhìn từ bên trong nhà, không phải từ bên ngoài nhìn vào.
Là màu của buổi sáng có sương, khi cỏ cây còn đọng sương sớm. Là màu của những buổi chiều muộn, mặt trời khuất sau rặng cây, nhưng lòng người thì sáng bừng lên sự bình yên. Là màu của những ngày sống chậm, không vội vàng, không tranh giành.
Chúng mình không cố định nghĩa màu ấy bằng mã màu. Chỉ biết rằng nó khiến người ta muốn ngồi lại lâu hơn, thở chậm hơn, và nói ít đi một chút. Là màu của sự sống không phô trương.
Một căn nhà để sống, không chỉ để ở
Chúng mình vẫn thường nói với nhau trong văn phòng: thiết kế nhà là thiết kế cách sống.
Bởi con người hiện đại đã quá quen với việc “ở” thông thường, ở như một trạm dừng chân, một nơi để ngủ, để qua ngày. Nhưng sống thật sự thì khác. Sống là cảm được thời gian trôi, là thấy lòng mình nhẹ lại, là biết rung động trước những điều nhỏ bé.
Và nếu một công trình kiến trúc có thể giúp người ta sống lại cảm giác sống ấy, thì đó là điều trân quý.
Căn nhà này không hứa hẹn kỳ nghỉ hoàn hảo, không cần trở thành điểm check-in hoàn hảo. Nó chỉ là nơi để bạn sống chậm lại một chút, nghe tiếng gió, ngửi mùi gỗ, nhìn ánh sáng thay đổi suốt ngày dài. Và thấy rằng: mình vẫn còn biết cảm nhận.
Một nơi chốn giữ lại điều đang dần mất đi
Bạn có thể gọi nơi này là homestay. Có thể mô tả là “kiến trúc cảm xúc” hay “một công trình đẹp giữa thiên nhiên”. Nhưng với chúng mình, đây là một nơi chốn lưu giữ lại cảm giác sống thứ cảm giác đang ngày càng trở nên quý hiếm trong thế giới vội vã.
Và nếu bạn từng mơ về một túp lều nhỏ, không vì tiện nghi, không vì danh tiếng, mà chỉ vì nó là của riêng bạn, thì có lẽ bạn sẽ hiểu vì sao căn nhà này được làm ra.
Milimet Vuông làm kiến trúc để sống, chứ không phải để ngắm.