Nhà ở quê kiến trúc như trong phim cổ trang khiến nhiều người bát ngờ, Quý Hoa Villa.

NHÀ HƯỚNG GIÓ
Chuyện kể từ một ngôi nhà nghiêng mình giữa những tầng mây và rặng tre...

Hồi mới gặp, ông là người kín tiếng. Làm ăn lâu năm, có của, có danh, có nếp, nhưng tuyệt nhiên ít nói về bản thân. Bà thì khác. Giọng nhẹ, nhưng mắt sáng và sắc. Khi nói chuyện, bà luôn nhìn thẳng, kể chuyện xưa như thể mới hôm qua.

Họ kể rằng từng sống qua mấy căn nhà. Căn đầu tiên nhỏ như lòng bàn tay, đủ chui ra chui vào. Căn thứ hai xây vội để “có chỗ cho con học hành đàng hoàng”. Rồi đến căn thứ ba – to, đẹp, hiện đại – nhưng luôn bật máy lạnh. Dù trong nhà có treo tranh núi, có hồ cá trong phòng khách, thì vẫn không nghe tiếng gió. Con gái lớn đã chuyển ra nước ngoài, con trai út thì làm việc ở thành phố, mỗi lần về chỉ ngủ một đêm rồi đi. Có hôm hai ông bà ăn cơm, chợt phát hiện một ngày không nói chuyện với nhau câu nào.

Vậy nên khi bắt đầu căn nhà này — họ không chọn vị trí trung tâm. Họ tìm nơi có tiếng tre, tiếng nước, và cả tiếng im lặng. Không gần chợ, không gần phố. Gần… trời.

Ông nói: “Lần đầu tiên tôi không xây nhà cho ai cả. Không xây cho con, không xây để khoe, không xây để bán. Xây để sống. Đơn giản là vậy.”

Bà gật đầu. “Mình xây lại một cuộc sống.”

Thế là “Nhà Hướng Gió” thành hình.

Không phải là biệt thự phố. Không phải kiểu nhà ai cũng thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng nếu ở lại đủ lâu, người ta sẽ thấy lòng mình hạ xuống. Mái ngói đen không sắc cạnh, mà ôm mềm lấy ánh nắng chiều. Gạch đá không tô vẽ, nhưng trầm mặc và thẳng thắn. Mỗi viên đá là một lần giữ lại đất, giữ lại ký ức.

Căn nhà mở ra bốn hướng, nhưng hiên chính là nơi người ta dừng lại. Uống trà, nghe lá, nhìn bóng tre đổ dài tới tận chân tường. Con đường lát đá quanh sân không dẫn tới đâu cả — chỉ để đi dạo.

Có một lần tôi hỏi: “Nếu con cái không về thì ông bà có buồn không?”

Bà cười. “Chúng nó có đời sống của mình. Còn đây là chỗ tụi tôi sống thật.”

Căn nhà không có phòng nào gọi là “master”, chỉ có phòng ngủ nào đón được sáng sớm thì gọi là “phòng đẹp nhất”. Bàn ăn tròn, kê giữa phòng. Bàn thờ không treo cao, đặt sát vách đá, có đèn vàng lúc nào cũng sáng.

Có những buổi sáng, bà ngồi gấp giấy ở phòng ngoài, ông tưới bonsai ngoài sân. Không ai gọi ai. Nhưng lúc nào cũng biết người kia đang ở đâu. Có bữa, trời mưa rào, ông đặt ghế tre dưới hiên, lấy thêm cho bà một cái khăn.

Không ai nói: “Anh thương em”, hay “Em cảm ơn anh”. Nhưng căn nhà nói hộ rồi.

Họ bảo căn nhà này còn chưa xây xong.
Nhưng những gì quan trọng thì đã bắt đầu.
Vườn đã lên dáng. Cây đã bén rễ. Tường đá còn đang xếp, mái ngói còn dang dở, nhưng sân đã có bóng nắng chiều rọi nghiêng.

Tôi ghé thăm vào một buổi muộn. Ông dẫn ra sau nhà, chỉ tay về phía hiên đang đóng dở, nói: “Tụi tôi định mỗi sáng uống trà ở đây.”
Bà đứng trong khung cửa chưa kịp lắp, vừa lau bụi trên mâm chén, vừa cười: “Chưa có trà, nhưng gió thì đã về.”

Sân chưa lát xong, nhưng đã nghe tiếng chim.
Cửa chưa khép lại, nhưng đã thấy lòng mở ra.
Căn nhà này, chưa đủ để gọi là hoàn thiện, nhưng đủ để biết rằng nơi đây sẽ là chốn dừng chân, nơi gió đi qua, mà không cần xin phép.

 

Bài viết liên quan